Montessori, tôi và những giọt nước mắt

Nguồn: Nguyễn Thị Thu Nhi – Giáo viên Montessori 3-6 (Khóa 3) do IMC và VMC đào tạo

Hình ảnh: Tác giả cung cấp

Hiệu đính: VMC

Tôi có một gia đình êm ấm, có một người chồng yêu thương mình. Chính anh cũng là người định hướng cho tôi theo con đường giáo dục và trở thành giáo viên Montessori. Tôi có hai cô con gái nhỏ sớm được tiếp cận với phương pháp Montessori. Còn riêng bản thân, tôi may mắn có được rất nhiều những giá trị từ cuộc sống thực tiễn để từ đó tôi luyện nên cho mình một nhân cách sống tích cực, mở lòng đón nhận tất cả.

Hơn 1 năm về trước, tôi nghĩ rằng mình HẠNH PHÚC, vì cuộc sống của tôi có đủ tất cả những thứ tôi cần: gia đình, con cái, vật chất… Nhưng ở thời điểm này, khi tâm thức và thế giới quan thay đổi, tôi biết rằng hạnh phúc mà tôi từng có đó, nó chỉ là PHẦN NGỌN mà thôi…

Trong hành trình đào tạo để trở thành giáo viên Montessori, đã rất nhiều lần tôi oà khóc như một đứa trẻ, tôi khóc vì tôi cảm thấy mình thật sự may mắn khi được tiếp nhận những kiến thức quý báu, mà không biết nếu không được học khoá này thì làm sao mình có thể nhận ra, học tập và chuyển hoá một cách trọn vẹn, sâu sắc, cốt lõi đến như vậy. Những giá trị tuyệt vời ấy không chỉ đến từ những kiến thức đúng đắn về trẻ, tâm lý trẻ, quá trình phát triển của trẻ. Nó không chỉ nằm ở kiến thức chuyên môn, cách trình bày học cụ, hay việc thiết kế ngôi nhà trẻ thơ. Mà cuộc cách mạng thực sự là TÌM VỀ ĐƯỢC VỚI CHÍNH MÌNH.
Tuy nhiên, con đường tôi đi không hề dễ dàng. Có những giai đoạn tôi đã cảm thấy rất áp lực, và có vài lần tôi đã muốn dừng lại.
Trong quá trình học, cả bên trong và cuộc sống bên ngoài của tôi biến động rất lớn. Đầu tiên, khi được tiếp cận, học hỏi rất nhiều những kiến thức nhân văn, tốt đẹp, tuyệt vời và vì vậy mà không thể tránh khỏi những chia sẻ và mong cầu người thân trong gia đình cũng hiểu và thay đổi tốt đẹp hơn. Chính vì vội vàng áp đặt để thay đổi người khác thay vì chính mình trải nghiệm, cảm nghiệm, dẫn đến những cãi vã, khó chịu. Cùng giai đoạn đó, nhờ những nhận thức đúng đắn về giáo dục, về nuôi dạy con, tôi có vô số cơ hội nhìn nhận lại những hành vi, lời nói tiêu cực: nóng giận, la mắng, thúc ép, khiến con buồn, con khóc, con đau lòng… mà nếu là tôi của lúc trước thì người, gây ra, hứng chịu toàn bộ những PHẢN ỨNG LẦM LỖI đó của tôi lại chính là những đứa con của tôi! Và con mệt mỏi, đau buồn một thì tôi lại mệt mỏi, đau buồn tới mười, tôi hoang mang tột độ, liên tục đấu tranh tâm lý rằng tại sao mình được tiếp nhận những tri thức hay ho nhưng thực tế mình lại đối xử với con tệ hại đến vậy!?
Khi tất cả những sự kiện ấy cộng hưởng với nhau, những thắc mắc, hoang mang như dồn nén vào chân tường, vào ngõ cụt. Lúc đó tôi thật sự muốn bỏ chạy thực tại, tôi không thể làm được gì tốt hơn, tôi bất lực với tất cả. Và rồi, khi rất nhiều lần bình tâm ngồi lại với chính mình suy xét, tôi nhận ra rằng mình có trốn chạy, từ bỏ hay dừng lại thì những thứ đang tồn tại vẫn không hề thay đổi. Chỉ có mình mới có thể giải quyết những vấn đề bên trong mình, nên mình phải đối diện với nó chứ không phải là một ai khác.
Và trên hành trình đi tìm câu trả lời cho những khúc mắc, khó khăn đó của mình, tôi đã vỡ oà ra một điều, rằng những phản ứng căng thẳng đã được bộc lộ ra của mình, đó là những ảnh hưởng từ thời thơ ấu của mình và chính xác là TIỀM THỨC và VÔ THỨC- những thứ luôn hiện diện bên trong chính mình. Bây giờ tôi mới đủ nhận thức để nhận ra nó là một vấn đề lớn, cần được quan tâm và sửa chữa. 

Chính những hiểu biết về đứa trẻ giúp tôi nhận ra điều này rất sâu sắc. Tôi nhận ra đứa trẻ bên trong mình có rất nhiều tổn thương. Bởi vì đứa trẻ đó sống trong một xã hội gồm có người lớn và trẻ và mọi quyền quyết định là của người lớn. Người lớn có quyền phán xét trẻ, lựa chọn thay cho trẻ, đánh đập dạy dỗ trẻ. Trong khi đứa trẻ chưa bao giờ được lắng nghe, chưa bao giờ được hiểu đúng cách. Đến một lúc đứa trẻ bùng nổ vì từ sâu bên trong em không muốn điều đó diễn ra với mình. Em bộc lộ ra thì người lớn cho rằng những điều em làm là không đúng đắn, không nghe lời, là hỗn láo và rồi người lớn dùng bạo lực để trấn áp, để dạy dỗ em phải nghe theo lời người lớn. Rằng những gì người lớn nói là đúng. Những việc đánh đập, la mắng, chì chiết đó liên tục diễn ra thì liệu một đứa trẻ có còn là trẻ nữa hay không, hay là một phiên bản của một người lớn không hoàn hảo. Để rồi lớn lên người lớn không hoàn hảo này lại tiếp tục nuôi dạy ra những em bé không được là chính mình.

Khi nhận diện ra được những tổn thương này, tôi cảm thấy đây là lúc mình cần phải quay về với chính mình để chữa lành những tổn thương bên trong. Từ trước đến giờ mình đã yêu thương, ôm ấp và san sẻ với rất nhiều người, nhưng mình đã bao giờ thực sự yêu thương chính mình. Mình cũng chưa bao giờ san sẻ nỗi đau khi mình thất bại hay làm chưa tốt một việc gì đó. Thay vào đó, mình liên tục trách móc bản thân, liên tục mất đi niềm tin vào chính mình. Mình luôn bắt mình phải gồng lên cho mạnh mẽ. Liên tục bắt mình phải sống như thế nào để có được hình ảnh của một người vợ thấu cảm, một người mẹ biết yêu thương, một người con hiếu lễ, hình ảnh của một con người tốt đẹp trong mắt người khác. Đã đến lúc mình phải buông bỏ những cố gắng, nỗ lực gượng ép bản thân. Thay vì trách móc, nghi ngờ bản thân, mình đối diện, ôm ấp, yêu thương bản thân mình.
Tôi cảm thấy vô cùng biết ơn những áp lực, những khó khăn mà tôi đã trải qua để tôi có thể quay vào bên trong và chăm sóc đứa trẻ bên trong mình. Để tôi…
🌱 Từ một người ăn thịt rất nhiều thì giờ ăn thuần chay.
🌱 Từ một người nặng hơn 60kg thì giờ tôi giảm hơn 11kg.
🌱 Từ một người phi thể thao đến giờ tôi không thể thiếu Yoga và các kỹ thuật thở mỗi ngày.
🌱 Từ một người không thích đọc sách thì giờ sách là người bạn tâm giao, là người bạn kết nối và dẫn dắt tôi.
🌱 Từ một người dễ nóng giận, bốc đồng và muốn thao túng người khác theo ý mình thì nay tôi đã chậm lại, lắng nghe nhiều hơn. Tôi biết quan sát mình và mọi người nhiều hơn.
🌱 Từ một người có cái tôi rất cao và cho rằng mình là người đặc biệt, hiện tại tôi là một người bình thường và tôi mong được bình thường.
🌱 Nếu trước đây tôi nói rằng mình phải là một người hạnh phúc, thì bây giờ tôi nói rằng mình là người hạnh phúc.
Và hơn trên hết, tôi đã thật sự đang đồng hành, yêu thương và trưởng thành từng ngày cùng con, cùng gia đình mình trong TỈNH THỨC.