Nghệ thuật quan sát hoạt động như một thách thức trí tuệ thông qua vấn đề Giao tiếp. Quan sát là trung tâm của Montessori. Và đồng thời, là một chủ đề thường đòi hỏi phải làm việc chăm chỉ trước khi có thể được tích hợp vào thái độ và thực hành hàng ngày của giáo viên. Trong khóa đào tạo tại London năm 1921 của mình. Bà Maria Montessori đã đưa ra một số gợi ý rất thiết thực. Từ tài liệu lưu trữ của Bà Maria Montessori và được chỉnh sửa bởi Rita Schaefer Zener. Chúng tôi xuất bản các chủ để nổi bật từ các bài giảng 3 và 11 “QUAN SÁT TRẺ – Một số gợi ý và nhận xét”

QUAN SÁT TRẺ – Một số gợi ý và nhận xét

“Sự chuẩn bị của đôi mắt”

Dường như quan sát như thế nào rất đơn giản và không cần bất kỳ giải thích nào. Có lẽ bạn nghĩ rằng chỉ ở trong lớp của một trường học, nhìn và xem điều gì xảy ra là đủ! Nhưng quan sát không đơn giản là vậy.

Khi một người mong muốn tiến hành bất kỳ quan sát có phương pháp nào, đều cần chuẩn bị. Quan sát là một trong rất nhiều điều chúng ta thường xuyên đề cập tới. Trong đó chúng ta hình thành nhiều ý tưởng chưa chính xác hoặc sai lầm. Chúng ta cần xem xét những gì xảy ra với tất cả các loại khoa học phụ thuộc vào quan sát. Các nhà quan sát trong những ngành khoa học khác nhau phải có một sự chuẩn bị đặc biệt.

Một người nhìn qua kính hiển vi sẽ không nhìn thấy gì tồn tại ở đó trừ khi anh ta chuẩn bị đôi mắt. Chỉ có dụng cụ và biết cách điều chỉnh nó là chưa đủ. Bạn cần phải chuẩn bị mắt để nhận biết đối tượng. Vì vậy, trong trường hợp này, chúng tôi có thể nói rằng một sự chuẩn bị giác quan là cần thiết. Khi Fabre mô tả những quan sát của mình về côn trùng. Ông thực ra còn cho chúng tôi mô tả về sự chuẩn bị kiên nhẫn và rất lâu cho việc quan sát của mình.

Ông cũng mô tả các đức tính và thuộc tính cần thiết để có thể quan sát. Ông phải quên bản thân mình đi, phải tuân theo các côn trùng. Ông phải thức dậy mỗi buổi sáng vào giờ mà côn trùng bắt đầu di chuyển. Ông nói với chúng tôi rằng mình đã rất thích hút thuốc. Tuy nhiên, ông phải giấu tẩu thuốc của mình đi, vì sợ mùi khói có thể ảnh hưởng đến các biểu hiện của côn trùng. Vậy, chẳng lẽ quan sát trẻ lại không cần chuẩn bị? Có lẽ sự khan hiếm các quan sát thực hiện về trẻ là do thiếu sự chuẩn bị cho những quan sát như vậy.

Vì lý do này, trước khi bạn bắt đầu quan sát. Tôi mong muốn được cung cấp cho bạn một số điểm chính và cơ bản để minh họa cho những gì tôi vừa nói.

Những điểm mà tôi bắt đầu, không liên quan đến thứ bạn phải quan sát. Mà liên quan đến chính người quan sát. Hiển nhiên, những người quan sát trẻ không được làm phiền chúng. Bởi vì mục đích của quan sát là xem những gì trẻ làm độc lập với sự hiện diện của chúng ta. Những người quan sát nên giữ im lặng tuyệt đối và bất động.

Bạn sẽ nói rằng điều này là vô cùng dễ dàng thực hiện và mọi người đều biết làm như thế nào. Nhưng không phải vậy. Rất nhiều lần bạn sẽ không thể kiềm chế nổi mong muốn thể hiện sự ngưỡng mộ hay khó chịu của mình. Bạn sẽ mong muốn chia sẻ những ấn tượng của mình với người xung quanh.

Vì vậy, chúng tôi thấy chính mình phải đối mặt với một sự rèn luyện thực sự. Mà chúng ta có thể gọi là sự rèn luyện về sự bất động có ý thức, được chỉ đạo bởi sức mạnh ý chí của chúng ta. Đây cũng sẽ là một trong những rèn luyện có giá trị nhất để chuẩn bị cho học viên trở thành nhà giáo dục trong phương pháp này. Bởi vì điều đầu tiên giáo viên phải học để làm chủ bản thân và duy trì sự bất động bên trẻ.

“Quan sát bản thân là một người quan sát”

Trong khi bạn đang quan sát trẻ, hãy cố gắng tưởng tượng rằng bạn đang ở vị trí của giáo viên đang hướng dẫn lớp. Và cố gắng kiểm tra bản thân một cách sâu sắc. Hãy thử suy nghĩ, bao nhiêu lần, trong những điều kiện nhất định. Bạn đã rất muốn nhào tới giúp đỡ trẻ. Hoặc lao tới ngăn chặn một cái gì đó xảy ra, mà theo bạn có vẻ nguy hại. Tần suất bạn nghĩ rằng, “Ồ, giáo viên đã không nhận thấy điều đó.”

Bạn có bao nhiêu lần bị thôi thúc muốn tiến về phía trước, có thật là bạn không có lần nào? Ngoài ra, hãy cố gắng chú ý bao nhiêu lần bạn bị thôi thúc được chia sẻ với người bên cạnh một điều gì có vẻ rất thú vị với mình.

Bạn có thể cố gắng đếm tất cả những lần thôi thúc bên trong mình.

Do vậy, bạn sẽ có thể đo được khoảng cách giữa bạn bây giờ. Và bạn khi đã trở thành một người quan sát hoàn hảo. Sự tĩnh lặng này là một cái gì đó là cực kỳ khó khăn đối với một số người. Và dễ dàng hơn nhiều với những người khác. Thật khó cho một số người mà chúng tôi phải giới thiệu một số bài tập chuẩn bị cho việc bất động. Ngay cả những bài tập này, không phải lúc nào cũng đủ. Chúng tôi đề nghị với một số giáo viên rằng họ nên buộc mình bằng một sợi dây cố định với một đồ nội thất nào đó!

Chúng ta đã quá quen với việc để mặc chính mình với những thôi thúc của chính chúng ta. Chúng ta rất tin tưởng rằng hành động của chúng ta luôn hữu ích cho người khác. Chúng ta rất chắc chắn rằng mình có thể làm tốt điều mà người khác làm dở tệ. Rằng chúng ta có thể hoàn thiện những gì không hoàn hảo.

Bởi vì trong thế giới này, người ta coi những thôi thúc đó là tốt. Chúng ta chưa bao giờ thực hiện sự rèn luyện để kiểm soát chúng. Không còn nghi ngờ gì, từ một góc nhìn, những cảm xúc là tốt. Bởi vì chúng thể hiện mong muốn giúp đỡ người khác. Nhưng mặt khác, chúng cũng khởi nguồn từ niềm tự hào. Đối với trẻ, chúng là những cảm xúc đến từ sự khác biệt tồn tại giữa sự phát triển của trẻ và của chính chúng ta.

Những gì chúng ta thấy trẻ đang phải rất nỗ lực để làm, chúng ta có thể làm dễ dàng.

Vì vậy, chúng ta không kiềm chế nổi việc tự làm công việc đó thay vì để cho trẻ làm. Chúng ta làm điều đó nhanh hơn nhiều và hiệu quả. Khi chúng ta thấy đứa trẻ đang vật lộn khổ sở để làm một việc rất khó với chúng. Mà đối với chúng ta rất dễ dàng, chúng ta không cưỡng lại việc giúp đỡ trẻ.

Hãy xem xét những gì có lẽ sẽ xảy ra. Nếu Fabre cũng có những thôi thúc tốt đẹp đối với côn trùng. Chúng ta hãy tưởng tượng Fabre đang quan sát côn trùng mang một quả bóng lớn mà nó đã làm, lên đỉnh để làm tổ. Côn trùng để bóng lăn xuống và có nghĩa vụ bắt đầu cuộc hành trình của nó một lần nữa. Sẽ ra sao nếu Fabre cố gắng giải quyết khó khăn này bằng cách nhặt quả bóng và giúp côn trùng? Đúng là ông sẽ có thể giúp loại bỏ những chật vật của côn trùng. Nhưng ông sẽ phá hủy một khoa học.

Nếu chúng ta muốn quan sát trẻ, chúng ta phải quan sát. Nếu chúng ta thấy rằng trẻ đang làm việc với nỗ lực và khó khăn lớn. Và nếu chúng ta thấy trẻ phải mất một thời gian dài. Để làm những gì chúng ta có thể làm rất dễ dàng. Thì đúng là chúng ta đang quan sát. Đó là sự quan sát.

Nếu có khó khăn nào đó, hoàn toàn rõ ràng đối với chúng ta. Nhưng mà trẻ lại không thấy, chúng ta cứ để nguyên như vậy.

Chúng ta chỉ quan sát. Tôi đề nghị với một số giáo viên rằng họ nên đeo đai có đính hạt. Sau đó, mỗi khi họ cảm thấy thôi thúc muốn can thiệp, họ sẽ vẽ một hạt. Cách này rất hữu ích, bởi vì khi chúng ta bị thôi thúc, chúng ta phải hành động và hành động với chuỗi hạt là một cứu cánh. Từ ngày này qua ngày khác, người ta sẽ quan sát chính mình theo cách này. Cho đến khi ta quyết định không cần phải vẽ bất kỳ hạt nào nữa. Lúc này chúng ta sẽ thấy rằng mình đã có được một sự bình tĩnh. Và ý thức tuyệt vời về tĩnh lặng. Có lẽ chúng ta đã chuyển hóa bên trong.

Bằng mọi giá, chúng ta nên học được những điều sau đây: gần như tất cả những thôi thúc hành động là không cần thiết.

Chúng ta sẽ thấy rằng bằng các nỗ lực, trẻ cuối cùng vẫn thành công dù mất một thời gian dài và làm điều khó khăn. Cuối cùng trẻ cũng nhận ra lỗi mà đầu tiên trẻ không thấy. Nếu chúng ta hành động, ta không thể quan sát thấy hết những điều này.

Rõ ràng là trẻ sẽ thiếu cơ hội để hoàn thành công việc đó bằng năng lực của chính mình. Có lẽ lúc đầu điều này sẽ cho bạn cảm giác nản lòng. Bạn có thể cảm thấy rằng nếu bạn đừng chinh phục chính mình. Bạn sẽ vô dụng và có lẽ là một trở ngại trên con đường của trẻ. Trong khoảnh khắc nản lòng này, sẽ là niềm an ủi lớn cho chúng ta khi khám phá rằng. Trẻ có trong mình sức mạnh lớn hơn ta tưởng tượng rất nhiều. Có lẽ từ khoảnh khắc đó, mối quan tâm vô bờ bến về trẻ sẽ được sinh ra trong chúng ta.

Lỗi của sự trợ giúp

Một nỗ lực kiểm soát nhỏ và khiêm tốn có thể phát triển một sức mạnh lớn của thiền định. Thiền định trên những hiểu lầm tồn tại hôm nay giữa trẻ em và người lớn. Người lớn có ý định giúp đỡ đứa trẻ, nhưng thay vào đó. Anh ta chỉ đặt ra trở ngại trên con đường của trẻ. Anh ấy hành động từ tình yêu, nhưng từ lỗi lầm. Anh chỉ làm tổn hại người mình yêu. Vì vậy, chúng tôi bắt đầu có tầm nhìn đầu tiên về sự giải thoát linh hồn trẻ thơ. Chỉ có những người lớn sẵn sàng trả giá mới có được sự giải phóng này, tránh thay thế mình cho trẻ.

Có một nguyên tắc quan sát trẻ khác mà chúng ta có thể gọi là quan sát sinh lý. Đó là, khi bạn đang quan sát một đứa trẻ. Bạn phải không ngừng quan sát tất cả các trẻ. Chúng tôi biết rằng tầm nhìn là chính xác và có định hướng, hướng tới một điểm. Đồng thời chúng ta lại có một tầm nhìn khác quá rộng lớn. Không dễ để tập trung sự chú ý đến tất cả những điều mà chúng ta thấy gián tiếp. Khi một người đang nhìn vào một người trong một nhóm. Anh ta không được để toàn bộ ý thức vào chỉ một người đó.

Đồng thời, tất cả những điều này khi nằm trong tầm nhìn của chúng ta. Chúng sẽ phải được tiếp nối bằng một hành động của ý chí một cách tỉnh thức.

Đây là một sự rèn luyện ý chí của chúng ta mà phải lặp đi lặp lại nhiều lần. Bạn có thể tưởng tượng một giáo viên chạy từ một trẻ đến trẻ khác. Quan sát bé đầu tiên và sau đó là bé tiếp theo. Thay vào đó, chúng ta phải chuẩn bị một người sẽ bình tĩnh, an nhiên. Nhưng mạnh mẽ, một người biết cách nắm giữ tình huống bằng quan sát mọi thứ xảy ra. Đó là quan sát trẻ.

Cô ấy phải biết cách nhìn và làm chủ sự thôi thúc của chính mình. Cô ấy phải biết làm thế nào để chờ đợi. Cô ấy phải là một người có nhiều đức tính, ví dụ như kiên nhẫn.

Kiên nhẫn và khoa học

Tất cả các nhà quan sát tuyệt vời về cơ bản, là những người cơ bản có sự kiên nhẫn lớn. Ở đây, như trong tất cả các trường hợp quan sát là cần thiết. Nếu điều này không tồn tại rất mạnh mẽ và nếu chúng ta không chuẩn bị, hiện tượng mà chúng ta chờ đợi sẽ không diễn ra. Nếu trong thời thơ ấu, chúng ta đã được chuẩn bị cho một cái gì đó phát triển đức tính này. Chúng ta sẽ kiên nhẫn và có thể kiểm soát bản thân một cách tự nhiên. Chúng ta sẽ mạnh mẽ hơn chúng ta bây giờ. Chúng ta sẽ không phải chịu đựng sự buồn chán hoặc mệt mỏi khi quan sát, những dấu hiệu đáng chú ý hiện nay.

Như bạn đã biết, sự nhàm chán là một hình thức mệt mỏi.

Người quan sát kiên nhẫn, không cảm thấy buồn chán. Đã có được một sức mạnh bên trong phải có thông qua sự rèn luyện. Do đó, một trong những bài tập đầu tiên sẽ là tham dự một lớp học của trẻ, im lặng và bất động, cố gắng không để cho mình bị phân tâm bởi những hành động của một trẻ, và cố gắng nhìn thấy cả lớp.

Đương nhiên, để quan sát, chúng ta phải có một cái gì đó đáng để quan sát. Chúng ta phải biết cái gì có giá trị như một đối tượng quan sát. Bạn cũng phải nhận ra rằng cái gì đó rõ ràng là thú vị. Thì không cần nhiều sự chuẩn bị để quan sát nó. Chúng ta phải chuẩn bị để quan sát các hiện tượng không hấp dẫn một cách hiển nhiên.

Nếu không thì điều gì sẽ xảy ra với những người quan sát, những người đang chờ đợi. Ví dụ như, một quả trứng nở ra? Hay ai đó chờ đợi một hiện tượng sinh lý. Không biết chính xác khi nào nó sẽ diễn ra? Chúng ta bước vào một lĩnh vực cao quý, bởi vì chúng ta đi theo những bước đầu tiên của con đường dẫn đến khoa học. Và khởi đầu của điều sẽ làm cho chúng ta thành các nhà khoa học.

Một số gợi ý và nhận xét khác

Giới thiệu – QUAN SÁT TRẺ – Một số gợi ý

Quan sát đòi hỏi sự chuẩn bị cẩn thận và cá nhân từ phía người quan sát. Chuẩn bị là cần thiết để làm cho người đó có khả năng quan sát và hiểu biết về sự vật mà mình quan sát. Việc tuân theo các quy tắc nhất định trong quá trình quan sát cũng cần thiết theo trật tự cho đối tượng đang được quan sát. – Trong trường hợp này là trẻ, sẽ được tự do biểu lộ những hiện tượng mà chúng ta muốn quan sát (…).

Để trẻ có thể biểu hiện hành động của chúng một cách tự do. Trẻ phải ở trong một điều kiện là trẻ không hề nhận thức được việc mình đang được theo dõi. Vì lý do này, người quan sát phải có khả năng duy trì bất động tuyệt đối. Từ sự bất động này, sự im lặng mà chúng ta đã thực hành tập thể sẽ diễn ra. Trong khoảng thời gian dành cho quan sát. Người quan sát tìm thấy một cơ hội tuyệt vời để thực hành sự bất động và im lặng. Đó cũng là lợi thế của những ai đang quan sát. Bởi vì nếu điều này không được thực hiện, trong tương lai rất gần, sẽ không có gì đáng để quan sát.

(…) Tôi nhấn mạnh để bạn ghi nhớ điều này, hãy duy trì sự bất động hoàn hảo trong quan sát trẻ. Người quan sát nên duy trì sự bất động hoàn hảo của tâm hồn, để không tham gia vào bất kỳ biểu hiện của cảm xúc nào về hành động của trẻ. Không cần phải có biểu hiện của sự nhiệt tình, niềm vui, hoặc phấn chấn từ phía người quan sát.

Tập trung chú ý

Bạn nhớ rằng một hiện tượng đặc biệt đã được đề cập đến, là đặc điểm của trẻ bình thường, bao gồm sự lặp lại một bài tập nhiều lần cùng với sự tập trung mạnh mẽ, chú ý vào bài tập đó. Chúng tôi cũng lưu ý rằng trong giai đoạn sự chú ý cố định này, thậm chí các kích thích rất mạnh xảy ra trong môi trường ngay lập tức không thể thu hút sự chú ý của trẻ khỏi bài tập của bé.

Nhìn chung, hiện tượng này không được thấy dễ dàng như các hiện tượng khác mà chúng tôi đã bàn tới. Nó có thể là do trong các trường học, nơi quan sát cũng đang được thực hiện như ở nhiều trường khác, chưa phát triển hiện tượng sự chú ý mạnh mẽ; nhưng nếu tính trật tự cao đã được đạt tới trong lớp học mà bạn quan sát, bạn có thể sẽ có cơ hội thấy hiện tượng tập trung này phát triển.

Tôi muốn được lặp lại, lần cuối cùng, rằng điều đó cũng phụ thuộc chủ yếu vào người quan sát, rằng hiện tượng này sẽ có thể phát triển; bởi vì, mặc dù đúng là khi hiện tượng đã được thiết lập, một trăm người vào phòng sẽ không làm phiền trẻ; nhưng khi hiện tượng chưa được phát triển, sự hiện diện của nhiều người có thể ngăn chặn nó.

Sự lặp lại của cử động

Sự khác biệt rõ ràng nhất giữa kiểu cử động này và những kiểu cử động liên tiếp khác đã được thảo luận nằm ở sự lặp lại cùng một bài tập hoặc cử động. Cử động này, như tôi đã nói, không có mối quan hệ với thế giới bên ngoài, như những hành động khác. Nó liên quan đến một xung lực bên trong, thể hiện chính nó và kết thúc tự phát.

Ở đây cũng vậy, để hiện tượng này có thể biểu hiện chính nó, cần phải có độ chính xác trong sử dụng học cụ, bởi vì chính việc sử dụng chủ yếu thu hút và sửa chữa sự chú ý. Không phải bản thân đối tượng thu hút như một chùm ánh sáng thu hút mắt. Nó không giống như một phản ứng hóa học xảy ra bởi sự gần gũi của hai cơ thể, cũng không phải giống như sự xuất hiện của một thiên thần xuất hiện đến tâm hồn của trẻ. Chính cách sử dụng chính xác mang lại hiệu quả.

Do đó giáo viên phải biết việc sử dụng chính xác này. Không chỉ phải biết, giáo viên cũng phải tin và tin chắc rằng sử dụng chính xác sẽ tạo ra hiệu quả.

Việc sử dụng chính xác một khối trụ có núm

Việc sử dụng chính xác đối tượng này là như sau: tháo các khối trụ và khi tháo ra chắc chắn rằng chúng được trộn lẫn. Bây giờ tôi sẽ làm điều đó theo hai cách. Cách đầu tiên là cách không nên làm. Cách trình bày này đủ để loại bỏ tất cả sự quan tâm. Trong trường hợp này đúng là không có khả năng mắc lỗi, nhưng cũng không có khả năng hoàn thiện bản thân.

Nó nên được thực hiện theo cách này, trộn các khối trụ khi chúng được lấy ra. Nếu chúng ta phải làm theo cách thứ ba, như tôi đang cho bạn thấy, bạn sẽ thêm một động tác vô nghĩa mà trẻ sẽ sớm quên đi để trở về cách đầu tiên tôi chỉ cho bạn.

Một chi tiết khác cần được quan sát là cách đặc biệt để cầm nắm các đồ vật này. Một chi tiết khác của chính các đồ vật là tất cả các khối trụ phải có cùng kích thước núm. Khi những núm nhỏ này được sử dụng với mục đích giữ các khối, chúng ta sẽ giữ chúng bằng các núm. Cách đơn giản nhất để làm như vậy là với ngón tay cái và hai hoặc ba ngón tay, và vì vậy chúng tôi sẽ cầm chúng theo cách đó.

Đương nhiên, khi các bài tập được lặp đi lặp lại nhiều lần, trẻ sẽ nhận thấy nhanh hơn từng chút một sự tương ứng giữa khối và lỗ mà nó phù hợp.

Theo cách này, bài tập này làm tăng và tinh chỉnh khả năng của mắt để phân biệt các kích thước khác nhau của những đồ vật này. Nó cũng đòi hỏi bàn tay có cử động nhất định, đó là cử động di chuyển mọi thứ từ nơi này đến nơi khác. Nó cũng giúp ba ngón tay này quen để giữ một vật có cùng kích thước. Nó thực sự đại diện cho một bài tập có hệ thống về phối hợp và trí tuệ.

Sau khi bài tập được lặp lại nhiều lần, vị trí của các ngón tay giữ vật có kích thước đó trở thành, như nó vốn dĩ, cố định trong bộ nhớ cơ bắp. Nhiều bạn có thể ngạc nhiên khi biết rằng tính chính xác như vậy là cần thiết. Đầu tiên là tạo ra sự hứng thú và sửa chữa sự chú ý. Thứ hai là phát triển những phẩm chất khác nhau.

Sử dụng sai học cụ

Người ta có thể thường thấy trẻ em lăn một khối trụ trên mặt của nó. Vì những ý tưởng mà chúng ta có liên quan đến tầm quan trọng của việc chơi tự do, v.v. nhiều người có thể nghĩ rằng có một thứ giá trị gì đó để phát triển trong hành động này. Chúng ta có thể nghĩ rằng bằng việc ngăn chặn hành động này, chúng ta đang ngăn chặn sự phát triển tự nhiên thực sự của trẻ.

Chúng ta hãy giả sử rằng hành động này không được loại trừ. Nó có thể được thực hiện với một số vật khác. Nó sẽ được hiểu rằng cả mắt và cơ bắp không thể có được sự phát triển tuyệt vời thông qua việc lăn khối trụ ngược và xuôi theo cách này. Chuyển động tự do, như thường được hiểu, chẳng hạn như lăn trên cỏ, v.v khá khác với việc sử dụng các vật thể như thế này. Khi học cụ được sử dụng đúng mục đích của chúng, chúng phục vụ cho sự phối hợp những cái vẫn chưa được phối hợp.

Bây giờ nếu mục đích là để thực hiện sự phối hợp này, rõ ràng là vật phải được sử dụng theo cách đạt được mục đích. Những vật này đã được lựa chọn và tạo ra cho giáo dục trẻ, bởi vì trong khi sử dụng chúng theo cách được quy định, trẻ sẽ biểu hiện hiện tượng chú ý cố định trong khi lặp đi lặp lại bài tập.

Hãy nghĩ về bất kỳ công cụ chính xác nào đó, chẳng hạn như một cái kính hiển vi. Được sử dụng để nghiên cứu amip hoặc các tế bào cố định trong hình chiếu. Nếu mục đích của bạn là nghiên cứu các mẫu vật này, bạn phải đặt tấm kính nhỏ của bạn chính xác dưới tâm của thấu kính. Bạn phải sửa gương phản xạ bên dưới để nó sẽ tập trung tia sáng mà bạn muốn quan sát và bạn phải di chuyển vít tập trung cho đến khi ống kính tập trung đúng vào những gì bạn muốn học.

Nếu như bạn muốn nghiên cứu những tế bào này. Bạn phải làm tất cả những điều này chính xác theo cách này. Nếu bạn không muốn nhìn bằng kính hiển vi, nếu bạn muốn sử dụng nó cho một số mục đích khác. Như vậy khi đặt ống vào miệng, bạn có thể làm như vậy. Nhưng bạn sẽ không thấy cái mà bạn muốn nhìn thấy, và bạn sẽ không tập luyện mắt để quan sát mà bạn muốn quan sát. Nếu bạn đặt ống trong miệng, thì sẽ hợp lý hơn bởi vì giờ đây bạn có mục đích là hút thuốc.

Nhưng thừa nhận rằng ống thuốc không thực sự cần thiết cho sức khỏe. Hoặc sự hướng dẫn của con người, người ta có thể tưởng tượng anh ta không có ống hoặc kính hiển vi. Liên quan đến trẻ, có lẽ có những vận động không thực sự cần thiết cho sự phát triển của chúng.

Những hành động vô nghĩa sẽ chấm dứt khi cơ quan bên trong phát triển

Khi bạn thử nghiệm với trẻ nhỏ bằng cách này, bạn sẽ thấy rằng khi cơ quan bên trong trẻ bắt đầu phát triển. Những hành động vô nghĩa sẽ chấm dứt. Tôi khá nhấn mạnh vào thời điểm này bởi vì tôi biết rằng có một niềm tin mạnh mẽ rằng: Trẻ em cần những hoạt động vô nghĩa vô trật tự như thế. Chúng ta tin rằng cuộc sống tự do của đứa trẻ nhất thiết phải là một cuộc sống hỗn loạn. Nhưng kinh nghiệm của chúng tôi về trẻ đã cho chúng ta thấy điều này không đúng.

Trong hầu hết các trường, chính người giáo viên sẽ trải nghiệm điều này. Tôi muốn trích dẫn một ví dụ khá thuyết phục. Có một trường hợp ba đứa trẻ đã chạy trốn khỏi một ngôi trường thực hiện theo cách này. Với độ chính xác và tuyệt đối rất cao. Các em trốn đi trong ba ngày, chơi trên đường phố. Các giáo viên để yên cho trẻ như vậy, và sau ba ngày, bọn trẻ trở lại trường học. Khi được hỏi tại sao lại trở về, các em cho biết mình đã quay trở lại. Vì tất cả những việc mình đã làm trên đường phố thật vô ích. Các em biểu hiện sự nhạy cảm mà tất cả trẻ em đều có, trước thực tế là các em đã lãng phí thời gian.

Bạn sẽ thường thấy, nếu bạn hỏi một đứa trẻ, rằng nó sẽ phản đối điều gì. Thì là “Bởi vì nó lãng phí thời gian”. Phản ứng về sự chú ý cố định vào một bài tập có liên quan tới biểu hiện này.

Không nghi ngờ gì, nhu cầu tiềm ẩn mạnh mẽ nhất của trẻ là để lớn lên và phát triển. Khi trẻ tìm một phương tiện được chuẩn bị một cách có hệ thống để giúp mình phát triển. Trẻ phản ứng với nó theo cách này. Nó dường như rất tuyệt vời bởi vì nó đáp ứng nhu cầu của trẻ. Do đó, khi chúng ta cho đồ vật. Chúng ta đang cho trẻ đối tượng mà trẻ hoàn thiện bản thân.

Chúng ta đang giúp trẻ giống như việc cung cấp cho bé dinh dưỡng khi trẻ cần nuôi dưỡng cơ thể. Nếu chúng ta có trong chính mình tiềm năng để hoàn thiện bản thân. Và nếu chúng ta cần rèn luyện để hoàn thiện chính mình. Rõ ràng là chúng ta phải cho các đối tượng trong môi trường hoàn hảo như là các phương tiện rèn luyện. Do đó, việc chúng ta lựa chọn các đối tượng nên được hướng dẫn. Bởi thực tế rằng những đối tượng đó có thể giữ được sự chú ý của trẻ một cách mạnh mẽ.

Nhận xét về tháp màu hồng và vận động tự nguyện

Những đồ vật, mà bạn đã thấy rất nhiều lần, cũng là một phương tiện rất hữu ích cho việc giúp tinh luyện năng lực của mắt. Liên quan đến việc đánh giá những kích thước khác nhau. Chúng cũng dùng để phát triển phối hợp các vận động nhất định. Khi trẻ ba tuổi nắm lấy một khối lập phương này. Duỗi bàn tay nhỏ bé của mình càng xa càng tốt, bé đang rèn luyện. Bởi vì nó cũng là một trọng lượng đáng kể để nâng đối với một bé nhỏ. Nó đòi hỏi sự rèn luyện các cơ để cầm nắm. Với khối thứ hai, sẽ dễ dàng hơn một chút vì trọng lượng không quá lớn.

Do đó, mọi việc trở nên nên dễ dàng hơn mỗi lần khi đối tượng trở nên nhỏ hơn và nhẹ hơn. Mỗi lần tay ít mở rộng hơn. Rõ ràng, chúng ta có một loạt cảm giác. Chúng bao gồm trong việc mở rộng bàn tay đến mức tối đa và sau đó dần dần đóng nó lại.

Những vận động này, giống như với các khối trụ, sẽ trở nên cố định trong bộ nhớ cơ bắp. Khó khăn nằm ở việc lặp lại bài tập đủ nhiều lần để bộ nhớ cơ bắp này có thể được lưu giữ, và đây là bí mật. Chúng ta không thể ra lệnh để việc lặp đi lặp lại này xảy ra. Chính đối tượng có khả năng mang lại điều này ở một độ tuổi nhất định. Thêm vào đó, ở đây, một trong những cử động phối hợp khó khăn nhất trong chính bài tập này. Là đặt khối lập phương chính xác ở trung tâm của khối bên dưới.

Để làm điều này với độ chính xác là không hề dễ dàng.

Người ta có thể ví nó với độ chính xác của mắt với mục tiêu trên mắt của con bò đực. Người ta phải rất chắc chắn và có thể điều khiển tay rất thành thạo. Để đặt khối này chính xác vào trung tâm của khối bên dưới. Và thế là trọng lượng giúp ích cho việc luyện tập. Vì hầu như trọng lực kéo vật thể về vị trí của nó. Từng chút một, khi khối lập phương trở nên nhẹ hơn, tay trở nên ít cứng hơn.

Nếu bạn cố gắng thực hiện bài tập này khi bạn đang lúc phấn khích. Bạn sẽ thấy rất khó có thể định hướng các khối vào vị trí của chúng. Bài tập này sẽ thực hiện hoàn hảo như một bài kiểm tra những người đang bị nghiện rượu. Hoặc mới mắc rối loạn tâm thần. Trong những trường hợp như thế, điều đầu tiên người ta mất đi là khả năng điều khiển tay một cách chính xác.

Trong bệnh lý, chúng được gọi là “sự run rẩy có chủ ý”.

Vì nó là sự run rẩy của bàn tay khi chúng ta cố tình điều khiển nó theo một cách nhất định. Ví dụ, trong trường hợp của một người mới bắt đầu mắc vấn đề thần kinh, ý định uống làm bàn tay run rẩy khi mang ly nước vào miệng.

Trẻ em, người chưa phối hợp được các cử động của mình. Cũng thấy khó khăn trong việc thực hiện những hành động này. Đó là tại sao bạn sẽ thấy một đứa trẻ nhỏ cố gắng tự xúc ăn và đút súp hoặc cháo vào má thay vì vào miệng mình. Do đó, người ta có thể hiểu rằng khi đứa trẻ cảm thấy hứng thú với đối tượng. Và mong muốn tự luyện tập thông qua sử dụng chúng. Đó là bởi vì trẻ vô thức cảm thấy nó giúp mình tiến bộ vượt qua khó khăn ban đầu của cuộc sống.

So sánh giữa các vận động trong việc xây tháp hồng và thang nâu

Bây giờ, tôi muốn để cho bạn thấy sự khác biệt tương đối giữa các vật thể này, các khối lăng trụ và các khối. Chúng có một chiều bằng nhau. Chúng ta có thể thấy độ chính xác trong việc xây dựng hoặc đặt các vật thể này. Là cần thiết để chúng có thể có một mục đích. Sự duỗi tay cần thiết để cầm khối này giống như để cầm khối lăng trụ lớn nhất. Ngoại trừ ở đây trọng lượng được nâng lên là lớn hơn. Vì vậy, yêu cầu phải nỗ lực hơn rất nhiều. Cùng một vị trí của bàn tay, cùng một sự kéo căng cần thiết cho khối thứ hai. Giống như cần thiết cho lăng trụ thứ hai.

Do đó trong việc lặp lại bài tập với các lăng trụ liên tục thay đổi vị trí của bàn tay. Từ việc nắm lấy một đoạn mười centimet đến một centimet. Những vị trí này được lưu giữ mạnh mẽ trong trí nhớ cơ bắp.

Do đó, không chỉ mắt phát triển năng lực để nhận ra sự tăng cấp trong kích thước khác nha. Cơ bắp cũng được rèn luyện sự nhạy bén. Cơ bắp được rèn luyện tới mức độ tốt đến mức khó có thể đạt được tới mức độ nhạy bén cơ bắp đến như vậy bằng một cách nào khác. Ai có thể khiến một đứa trẻ ba tuổi lặp lại năm mươi lần một ngày một chuyển động của tay. Như cử động cầm nắm các vật thay đổi từ mười centimet đến chín, tám, v.v?

Và những bài tập mang lại sự tinh luyện cơ bắp này thu hút trẻ. Khi bé chính xác ở độ tuổi có được sự phối hợp cơ bắp của mình. Nó đang được điều chỉnh trong cơ thể bé.

Tầm quan trọng của độ chính xác

Bây giờ, bạn có thể hiểu tầm quan trọng của độ chính xác. Bởi vì nếu chúng ta cho phép trẻ cầm đồ vật theo bất kỳ cách nào khác. Thay vì bằng tay, một phần giá trị tuyệt vời của bài tập sẽ bị mất. Nếu bài tập được lặp lại năm mươi lần, lần đầu tiên làm chúng theo một cách và sau đó theo một cách khác, con người sẽ không có được những kĩ năng này nhanh chóng.

Bạn sẽ hiểu rằng trẻ sẽ không lặp lại bài tập nhiều lần như vậy. Nếu nó không được đưa ra với độ chính xác và chuẩn đến vậy. Có vẻ như cầm nắm hoặc đặt chúng theo bất kỳ cách nào khác sẽ nhân lên số lần bài tập được lặp đi lặp lại. Nhưng điều này không xảy ra trong thực tế.

Tuy nhiên, chúng ta có thể hiểu điều này nếu chúng ta nhận ra rằng: Khi trẻ không có các phương tiện hoàn thiện bản thân. Mỗi biến thể sẽ thể hiện cho sự tò mò của trẻ. Nhưng chúng hạn chế hơn nhiều so với nhu cầu phát triển hay tối ưu hóa bản thân của trẻ.

Một bài tập tương tự là xếp các thanh gậy dài (gậy đỏ) với mức độ tăng dần. Bạn sẽ nhận thấy khi chúng ta cầm các thanh gậy. Đòi hỏi cùng mức độ chính xác của các ngón tay cho mỗi thanh trẻ cầm. Tuy nhiên, rất khó để nhận ra sự khác biệt giữa chiều dài của các thanh này. Vì thế chúng ta có một bài tập nho nhỏ. Là điều chỉnh tất cả các thanh sao cho chúng bằng nhau một cách hoàn hảo ở một đầu.

Bởi vì nếu không làm vậy, nếu các thanh gậy không được xếp chính xác thẳng hàng ở một đầu. – Người ta sẽ không thể nhìn thấy sự khác biệt trong độ dài của chúng. Đây là một lý do khá rõ ràng như là điểm khởi đầu của mọi chiều dài khác nhau. Vì vậy, trong một bài tập tương tự, các khối lăng trụ này (thang nâu), có cùng độ dài, phải được căn chỉnh thẳng hàng ở cả hai đầu. Điều này giúp cho trẻ hiểu rằng chúng đều có cùng một độ dài.

Với các khối lập phương, không có bài tập cùng loại có thể được sử dụng để đặt chúng theo thứ tự.

Bởi vì không khối nào trong số mười khối có kích thước chung. Với khối lăng trụ và gậy, có mục đích này để hướng dẫn đôi tay. Việc đặt các đối tượng thẳng hàng không gặp khó khăn. Bởi vì tất cả chúng đều có mặt đáy lớn và tất cả đều được đặt trên mặt phẳng giống nhau.

Nhưng với các khối lập phương, mỗi lần chúng ta phải lên cao hơn. Vận động trở nên phức tạp hơn. Không có kích thước chung để cho phép chúng ta điều chỉnh chúng. Điều thú vị nằm ở chỗ chúng không có kích thước chung. Nếu bạn định làm điều này, điều mà tôi rất hay nhìn thấy. Nó sẽ thực hiện để kiểm tra liệu các khối có được đặt đúng hay chưa. Nhưng cách kiểm tra này khác với cách mà chúng tôi đã thể hiện cho tới hiện tại.

Đầu tiên hãy để trẻ kiểm tra bằng mắt và hãy cho phép nỗ lực phối hợp dõi theo cách kiểm tra* được thực hiện chỉ bởi thị giác. Bởi thế, lấy các khối xuống và đặt nó lên trên khối khác là cách thu hút và gây hứng thú cho trẻ nhỏ nhiều nhất.

© Maria Montessori, 1921

* Lưu ý: Chúng tôi nghĩ rằng việc kiểm tra mà Tiến sĩ Montessori đang đề cập đến là một cách chúng ta biết cho thấy đơn vị đo lường. Để tìm đơn vị của phép đo. Hai cạnh của khối được căn chỉnh thẳng hàng khi xây tháp sao cho khối lập phương nhỏ nhất sẽ trượt dọc theo hai cạnh của mỗi khối. Nếu bạn biết một cách kiểm tra khác, hãy viết cho chúng tôi một lá “Thư gửi biên tập viên”.

Nguồn: Tài liệu lưu trữ của Bà Maria Montessori và được chỉnh sửa bởi Rita Schaefer Zener

Dịch: Phạm Huệ Chi – Giáo viên Montessori Khóa 1 – do Trung tâm Montessori Ấn Độ (IMC) đào tạo.

Hình ảnh: Tổng hợp bởi VMC – Trung tâm Montessori Việt Nam